CÔNG TÁC THIẾU NHI

GIẢNG TRÊN BỤC, NÓI ĐÙA TRÊN ĐƯỜNG

Có một bác nông dân bị bênh nặng, bác cho người mời một vị mục sư trong khu vực đến nhà cầu nguyện. Khi vị mục sư đến, bác nông dân nói: “Thưa ông, hơn 20 năm trước, tôi từng nghe ông giảng đạo trong nhà thờ, lúc đó lòng tôi rất cảm động, cảm thấy mình tội lỗi chồng chất, nếu không ăn năn, sẽ bị hư mất”.

“Trên đường về, ông và tôi cùng đi chung trên đường, tôi thầm nghĩ rằng ‘Ta hãy đi đến gần ông ấy để học tập, để ông mở mắt cho tôi; nhưng khi đến gần, tôi thấy ông cùng với một người bạn vừa đi vừa nói chuyện, cười đùa, giễu cợt. Tôi nghĩ, những gì ông giảng nhất định không thật, nếu không, sao  những lời ở trên đường với những lời trên bục giảng lại khác xa nhau như vậy? Từ đó, lòng tôi không còn cảm thấy sợ hãi vì tội lỗi nữa. Nhưng bây giờ cái chết đang đến gần, lòng tôi cảm thấy sợ tội lỗi. Không biết ông có điều gì dạy bảo?”

Các em thân mến! Khi các em tiếp xúc với người khác, tất cả những lời nói thô tục, bịa chuyện hay giễu cợt đều không phù hợp, nhưng các em nên nói những lời cảm tạ mới đúng thể thống của thánh đồ. Bởi vì một lời nói không thận trọng sẽ làm người khác vấp phạm. Lời Chúa dạy chúng ta: “Cũng chớ dùng lời tục tỉu, hoặc nói tầm phào, hoặc giễu cợt, là những điều không hiệp nghi, nhưng thà cảm tạ thì hơn.” (Êph. 5:4).

Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy giữ miệng tôi, Và canh cửa môi tôi. (Thi Thiên 141:3).

________

Các em hãy cầu nguyện,

Chúa Jesus ơi, con ngợi khen Chúa vì nhân tính Ngài thật đúng đắn và mịn màng trong từng lời nói. Xin canh giữ môi con để không có một lời xấu xa hay bỡn cợt nào ra từ môi miệng con. Môi miệng con để ca ngợi Ngài, nói về Ngài, Chúa ôi, Amen.

 


Đăng nhận xét

0 Nhận xét